TRIẾT LÍ NHÂN SINH Ý ĐẸP LỜI HAY VÀ NHỮNG CÂU THƠ TRIẾT LÍ

.
" Thắng lợi nhất của đời tôi là:Được sống thật với chính mình và biết
Chấp nhận những khiếm khuyết cùa bản thân và người khác "

"Nếu có may mắn mà thành công chút đỉnh thì nên nhớ là những
Tính cách tốt đẹp đó;những khéo léo đó; những kiên trì đó...Chẵng
Phải tự trên trời rơi xuống đầu ai? Mà do nó đã nằm sẵn trong ADN
Tiên Tổ,Can Cố,Ông Bà,Cha Mẹ đã cài đặt chuổi ADN đó sẵn
Trong tế bào của mình rồi

"Người sao của chiêm bao là vậy"

Muốn tan vào cỏi vô thường
Tiếc chưa đi hết con đường mình đi.
( Bất lực)
Vừa chợp mắt đã mở
Gặp mình nghìn năm trước
Sẩy chân sa xuống vực
Gặp mình nghìn năm sau.

Tưởng rằng ta gặp mình rồi
Tỉnh ra giấc mộng giữa đời phù du.
( Giấc Mơ)
Tiêu phí nửa đời chợt hiểu
Nừa đời còn lại gang tay
( Ngẫm)
Nhắm mắt nhìn xuyên ba cõi
Mở ra bụi thế mù lòa.

Thương thay một trái tim mù
Phút giây ngộ nhận ngìn Thu hãy còn.
( Ngộ nhận)
Thời gian như rừu sắc
Đẽo bạt cả đầu xanh.
( Ngẫm)
Bấm nhầm một đốt ngón tay
Trăm năm rút lại một ngày hư không!
( Vòng đời)
Lâu đài đổ bóng trôi sông
Nghìn Thu - Thu lại trong đôi mắt gầy
(Nét thu)

Sống đẹp một đời khó nhất: "Cái chết" !
(Triết lí nhân sinh)
Người còn xanh cỏ trên mồ
Ta còn bạc tóc đến giờ lâm chung
Thuyền chưa neo bến Tương Phùng
Trái tim nửa đập nửa ngừng vì đau.
( Tinh ma)

Nhưng câu chuyện chẳng thể tìm trong sách
Vẫn trẻn trơ có mặt trên đời.
( Ngỡ 1)

Cuộc đợi sớm rủi chiều may
Bây giờ cát bụi, mai ngày kim cương.
( Ngỡ 2)

Ban ngày sấp ngửa sống - Sập ngửa một bàn tay
Đêm vè tìm lại bóng - Giật mình ngỡ bóng ai?
( Tự thán)
Mong manh không hoàn thiện
Là hạnh phúc con người
(Như )

Ai đánh mất nơi thiên đàng
Chính là tự chuốc lấy nỗi đau nơi địa ngục.
( Triết lí nhân sinh)

Đi giữa đất trời, đường thẳng ngắn nhất
Đi vào lòng người, theo đường dích dắc

Muốn hiểu con người mở to đôi mắt
Muốn nhìn rõ mình nhắm mắt rõ nhất.
( Ngẫm)

Ngồi dười đất đời gọi mình là dế
Lên cành cao ta hóa chú ve sầu.
( Nghĩ)
Dù tốt đỏ tốt đen
Vẫn mơ hoài nhập cung.
( Hy vọng)
Đừng lo trên mộ hậu thế khắc gì
Mong đời qua ngõ bạn đừng thưa đi.
( Thơ hai câu)

Con người đi được muôn nơi ( kể cả cung trăng)
Sao đường đi giữa thế gian
Người không mở được lối sang với người ???

Úp mặt xuống chùm gai tua tủa
Khóc tìm mình không chút nỗi đau!
(Thẹn)
Trái đất ơi! Ngược vòng quay
Cho Ta gặp lại cái ngày đầu tiên
( Ước )
" Làm thơ đã khó, trở thành nhà thơ còn khó hơn lên trời
: Thông minh, học rộng ư? chưa đủ. Giao lưu trừng trải ư?
Chưa hẳn đã thành tài ! Cái chình là ở tâm mình phải sáng.
Những gì từ trái tim mình đi ra thì dể trở vào trái tim ...?
(Khăng định )
Trẻ ngở mình nặng nhất
Già thấy mình nhẹ tênh!
( Ngẫm )
Giã Tràng xe cát biển khơi
Mong sao sót lại thơ tôi một dòng
(Ước )
Nguồn tin: Cữu thế tự Tam